Người đàn ông và người đàn bà ngày xưa
trao cho nhau cái gì, nhận của nhau cái gì, đều không trực tiếp tận tay,
sợ bấm nháy, ra hiệu gì với nhau chăng? (Hai chữ "thụ thụ" trái ngược
nghĩa: một chữ "thụ" là trao cho, một chữ "thụ" là nhận). Hai
người muốn mời nhau ăn trầu, thì người chủ têm trầu, xếp vào cơi trầu,
đặt giữa bàn, khách tự nhặt lấy mà ăn. Lễ giáo phong kiến thật khắt khe,
việc tỏ tình yêu trực tiếp khó mà thực hiện được, họa chăng chỉ còn đôi
mắt thầm lén nhìn nhau! Người
châu Âu từ nhỏ đến già, theo phép lịch sự bắt tay nhau, nhảy với nhau
là chuyện thường. Nhưng, người Việt Nam và người á Đông nói chung, nam
nữ vô ý chạm vào da của người khác giới thì coi như có cử chỉ không đứng
đắn. Người đàn ông có thái độ suồng sã sẽ bị đàn bà xa lánh,
nhưng không đáng lo bằng người con gái lẳng lơ, bị xã hội dèm pha thì
khó mà lấy được tấm chồng cho đáng tấm chồng. Vì vậy các nhà quyền quý
thường "cấm cung" con gái. Ngay từ tuổi thơ đã sớm hình thành sự ngăn
cách giới tính. Thời phong kiến xưa, chỉ những người có tư tưởng tân
tiến mới cho con gái đi học, và có đi học thì con trai ngồi riêng con
gái ngồi riêng. Trai gái đi cùng nhau, vui chơi cùng nhau bị bạn bè cùng
lứa chế nhạo. Có hội hè đình đám cũng phải phân biệt đàn ông đứng bên
trái, đàn bà đứng bên phải. Ở thành thị, vợ chồng nằm ngủ với
nhau một giường là chuyện bình thường, nhưng xin các bạn lưu ý, ở nông
thôn đàn bà nằm nhà trong, đàn ông nhà ngoài đã trở thành nếp rồi. Ngày
xưa, phổ biến mọi nơi đều thế, ngày nay lệ đó vẫn còn ở nhiều vùng,
nhiều nhà. Nếu các bạn có dịp về thăm bà con họ hàng ở quê thì tốt nhất
hai vợ chồng nên tránh nằm chung giường kẻo các cụ còn cảm thấy chướng
mà phật ý.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Minh Tuyết (XemTuong.net)